Polly po-cket
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Bài Toán Của Số Phận


Phan_3

CHƯƠNG 5: TRƯỞNG THÀNH

Mười lăm năm thấm thoắt trôi qua, Quân đang làm phục vụ trong một nhà hàng sang trọng. Vy làm cho cửa hàng áo cưới cũng đã được vài năm nay rồi. Nhờ xinh đẹp cộng với tài ăn nói khéo léo, cô được khách hàng yêu mến khiến bà chủ rất hài lòng, cửa hàng của bà ngày càng nhiều người biết đến, nên cuộc sống của cô cũng có phần ổn định.

Cô và Quân thuê được một căn trọ bé bé. Gác xép phía trên là không gian của Vy, phía dưới là của Quân. Từ khi bước chân vào cô nhi viện, cô luôn coi anh là một người anh trai yêu quý, cho đến bây giờ cũng không thay đổi. Cô nghĩ cuộc sống của cô mà không có Quân thì không biết sẽ ra sao. Quân luôn bảo vệ dỗ dành cô. Những buổi chiều được nghỉ làm sớm, anh thường chở cô đi dạo khắp thành phố, đi ăn ở những quán cóc với những món ăn thật lạ. Những lúc như thế, cả hai vô tư hồn nhiên như được trở về lúc còn ở cô nhi viện.

- Em thấy món này có ngon không?

- Ngon, mà bữa nay anh mới lãnh lương đấy hả?

- Ừ, em cứ ăn thoải mái đi, lát nữa anh chở ra bờ hồ chơi nhé. Có thích không?

- Được được – Cô gật đầu lia lịa, cố ăn cho thật mau – Vài bữa nữa em cũng được lãnh lương, anh thích gì em khao.

- Thôi, tiền em cứ giữ đấy, có sắm sửa gì thì sắm sửa, chứ con gái mà ăn mặc xấu xí quá mai mốt ế chồng đấy nhé.

- Anh lại chọc em rồi – Vy quay sang nhéo anh một cái đau điếng – Em mà ế chồng thì sẽ ở mãi với anh cho anh khỏi lấy vợ luôn, lúc đó đừng trách em đó.

- Ôi, cuộc đời tôi đen tối vậy sao.

Cả hai cùng cười vang một góc quán. Quân nói thế chứ anh rất mong Vy sẽ đồng ý mãi mãi sống cùng với anh, bởi anh đã… yêu cô mất rồi. Bờ hồ hôm ấy vắng người, thi thoảng có vài cặp tình nhân đi qua lại tìm ghế đá, lâu lâu có cơn gió nhẹ thổi qua làm lay động dòng nước đang ngủ yên. Anh nắm chặt tay Vy, sao cảm giác hôm nay lạ đến thế, giống như kiểu anh đang nắm giữ một báu vật trong tay chỉ sợ một chút vô tình cũng làm rơi vỡ mất. Anh muốn ôm cô vào lòng, nói cho cô nghe tất cả tình cảm của mình. Nhưng ngay trong khoảnh khắc ấy, cơn gió nhẹ lướt ngang khiến mái tóc Vy bay nhẹ ra phía sau, để lộ ánh lấp lánh của sợi dây chuyền cô đang đeo trên cổ. Ánh mắt Quân trĩu xuống, mọi quyết tâm vừa được lên dây cót đã vội bay biến hết. Đã nhiều lần anh thấy Vy ngồi ngắm sợi dây chuyền rất lâu, cô nghĩ ngợi gì đó rồi mỉm cười, bắt gặp ánh mắt của Quân cô vội vàng đeo lên cổ và lảng sang một câu chuyện khác.

Quân vốn biết điều đó có ý nghĩa gì, nhưng một lần đến đón Vy đi làm về, anh vô tình thấy cô đang thử một chiếc váy cưới, ánh mắt cô trong sáng, khuôn mặt trang điểm nhẹ làm cô như một nàng công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích, lúc đó anh rất mong chàng hoàng tử kia sẽ là anh, và anh nhận ra trái tim anh đã loạn nhịp. Anh rất mong lại được ôm cô vào lòng, vỗ về giấc ngủ cho cô như ngày xưa. Nhưng cả hai giờ đã lớn, anh mà làm vậy không chừng sẽ bị cô đuổi cổ ra khỏi nhà ngay lập tức, hoặc chí ít là không thèm nhìn mặt anh nữa. Vy trước giờ luôn đối xử tốt với anh, nhưng anh cảm nhận được đó là thứ tình cảm của một người em gái dành cho anh trai, chứ không phải là điều anh mong muốn xa hơn, cô cứ vô tư như thế khiến anh không ít lần đau lòng, không biết đến khi nào cô mới nhận ra tình cảm anh dành cho cô đây.

Tôi hôm đấy, sau khi la cà ngoài phố về, Vy đưa cho Quân một chiếc phong bì dày cộm. Đây là tất cả số tiền trước giờ cô dành dụm được. Ánh mắt Quân tròn xoe ngạc nhiên, cô điềm đạm giải thích:

- Anh à, mình cứ sống như thế này cũng không phải là cách hay. Anh đi học cái gì đó anh thích đi, để sau này kiếm nghề nghiệp cho ổn định nữa chứ.

- Thôi em đi học đi, chẳng phải em thích làm y tá lắm đó sao. Mai anh chở em đi đăng ký nhé.

- Thôi, anh là con trai cần hơn em chứ. Em sau này sao cũng được, còn anh khi lấy vợ phải là trụ cột của gia đình đó.

- Nhưng….

- Không nhưng nhị gì nữa hết – Giọng cô nghiêm nghị - anh ráng học thành tài rồi trả lại em số tiền này sau, em chỉ cho anh mượn tạm thôi đó.

- Được – Ánh mắt anh đầy quyết tâm – Anh sẽ kiếm thật nhiều tiền, bù đắp lại cho em những tháng ngày cùng anh sống cực khổ.

Vy quả thật là đặt niềm tin không lầm người. Quân học hành rất siêng, anh xin phép chỉ làm một buổi, buổi còn lại anh nghiên cứu sách vở, rồi lên internet tìm hiểu thêm. Anh mơ ước được trở thành một lập trình viên tài ba, nghề này anh đã cảm thấy thích thú từ hôm anh chở Vy đến hội chợ triển lãm công nghệ - điện tử chơi. Anh quyết tâm không làm Vy thất vọng, cũng như vì tương lai của cả hai, anh phải cố gắng hết sức.

Từ khi Quân đi học, Vy cũng xin làm ít giờ hơn để về sớm chuẩn bị cơm nước cho anh, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ để anh có được tinh thần tốt nhất. Tháng lương tới cô sẽ bàn với anh mua một chiếc máy tính cho anh đỡ cực khổ chạy ra quán, nhất là những lúc trời mưa gió mà ngày thi lại cận kề.

Buổi tối trước hôm Quân đi thi tốt nghiệp, chẳng hiểu sao Vy cũng không ngủ được. Đèn học bên dưới vẫn sáng, cô quyết định ra phố mua cho Quân chút cháo đêm để tẩm bổ. Vơ vội chiếc áo khoác mặc vào người, cô bước xuống cầu thang, bắt gặp Quân đang ngủ gục trên bàn, trong tay còn cầm cây viết chưa kịp đậy nắp. Vy lấy mền đắp lên người anh, cô nhìn anh thật. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô nhìn kỹ anh. Gương mặt anh thanh tú nhưng trông rất buồn, trước giờ cô chỉ thấy ở anh sự mạnh mẽ, kiên cường, luôn bảo vệ cô trước sóng gió cuộc đời. Ngắm anh rất lâu trong đêm, trái tim cô bỗng thổn thức: “ Một người luôn ở bên mình suốt những ngày tháng gian khổ nhất trong cuộc đời thế mà mình lại không biết trân trọng”. Đôi tay cô vuốt nhẹ lên gò má anh, anh khẽ xoay người khiến cô giật mình đánh rơi giọt nước mắt xuống gương mặt rám nắng của anh. Quân mở mắt, thấy Vy đang nhìn mình anh bỗng trở nên bối rối:

- Vy! Sao em không ngủ đi, em tính đi đâu à?

- Sao anh mệt không xuống giường nằm mà ngủ gật ở đây thế?

- À à…anh tính ngủ một xíu rồi dậy học tiếp, mai anh thi rồi. Em đi ngủ đi.

- Em xin lỗi anh – Vy bật khóc – Trước giờ chỉ toàn anh bảo vệ em, em không biết cũng có lúc anh mệt mỏi.

- Anh không sao – Quân siết chặt cô vào lòng – Chỉ cần em mãi ở bên anh thôi.

Vy choàng tay ôm chặt lấy Quân, một cảm giác lạ lẫm lan tỏa khắp cơ thể. Cô ngước lên bắt gặp ánh mắt Quân đang nhìn mình trìu mến. Rồi bất giác anh đặt lên môi cô nụ hôn mà anh đã để dành rất lâu rồi. Cô lặng yên nghe trống tim mình đập liên hồi. Phải chăng tình yêu chính là thế này đấy sao.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng mấy chốc Quân đã sắp ra trường rồi. Còn vài bữa nữa thôi là anh có thể được mặc chiếc áo tốt nghiệp, mà có thể anh còn được là sinh viên ưu tú, nhận bằng danh dự của trường nữa ấy chứ. Anh đã chuẩn bị món quà này cho Vy từ lúc đăng ký học rồi, nhất định Vy sẽ rất hãnh diện về anh.

 

#5

candy ngọt ngào

New Member

CHƯƠNG 6: NGÃ RẼ

Đây là lần đầu tiên Thiên được về Việt Nam sau ngần ấy năm xa cách. Thời gian đã làm thay đổi tất cả, anh đã trở thành một chàng bác sĩ tài ba, khôi ngô tuấn tú, là hoàng tử trong lòng của rất nhiều cô gái. Đôi mắt anh vẫn hiền dịu, nụ cười vẫn sáng, chỉ có dáng điệu là mạnh mẽ hơn, dứt khoát hơn. Đợt này Thiên về Việt Nam luôn, anh dự định sẽ lập nghiệp ở mảnh đất quê hương này, bởi nơi đây đang nuôi dưỡng người con gái mà anh yêu quý nhất – tình yêu của cậu bé mười ba tuổi đến nay vẫn chưa hề thay đổi. Hình ảnh Vy với những giọt nước mắt lăn dài trên má trong ngày chia tay khiến anh không thể nào quên được, cũng ngay chính giây phút ấy anh đã tự hứa với lòng nhất định sẽ quay về tìm lại cô.

Một tháng sau khi Thiên sang Canada, anh đã nhận được tin dữ cả cô nhi viện bị cháy rụi, số nạn nhân thống kê được cũng rất nhiều, hầu như là toàn bộ. Anh đã có đến vài phút đứng lặng người, mọi ký ức đua nhau ùa về, nụ cười Vy vẫn trong lành dưới ánh nắng dịu dàng của vùng đất dưới chân núi đầy hoa thơm cỏ dại, vết thương nơi cổ tay Thiên bỗng nhức buốt như báo hiệu một điều chẳng lành. Anh đã muốn bay về Việt Nam ngay lập tức, nhưng một cậu bé mười ba tuổi thì điều đó là không thể. Mẹ đưa cậu sang cũng đã quay về trước đó mấy hôm, nếu không nhất định cậu đã cùng quay về. Cậu bất lực nhìn tờ báo trong tay, ý chí thôi thúc cậu nhất định sẽ trở lại tìm Vy, dẫu chỉ còn nấm mồ cũng phải thắp cho cô nén nhang, để nơi suối vàng cô biết có một người vẫn thầm nhớ đến cô. Trong suốt mười lăm năm qua, anh vùi đầu vào học để quên đi nỗi buồn vô hình lúc nào cũng ngự trị trong lòng. Khi cầm trên tay tấm bằng bác sĩ loại ưu, kết quả sau năm năm làm việc trong bệnh viện lớn của anh cũng được các giáo sư tiến sĩ bác sĩ đánh giá rất cao, anh mới giật mình nhận ra đã mười lăm năm trôi qua rồi. Lần này anh quyết định trở về Việt Nam để thực hiện lời hứa của cậu bé mười ba tuổi.

………..o0o………

Sáng nay, khi Vy thức dậy đã không thấy Quân đâu rồi. Anh đã bồn chồn náo nức từ mấy ngày trước. Hôm nay là ngày anh lãnh bằng tốt nghiệp, anh còn là sinh viên ưu tú thay mặt toàn khoa gửi lời cảm ơn đến các vị giáo sư, tiến sĩ đã hết lòng trợ giúp trong suốt quá trình học tập. Chắc hẳn là anh đã đến trường từ sớm rồi, hôm nay có rất nhiều thứ để chuẩn bị, nào là quần áo, rồi hoa, rồi vị trí chỗ ngồi các vị đại biểu, không biết bài phát biểu đã luyện tập trôi chảy hay chưa. Nhưng còn một điều nữa mà Quân đã chờ đợi từ rất lâu rồi, bữa nay nhất định anh sẽ lấy hết can đảm để cầu hôn Vy ngay khi buổi lễ kết thúc. Kết quả của anh hôm nay là một sự khởi đầu vững chắc cho một tương lai tươi sáng, anh cảm thấy tự tin hơn rất nhiều, tình yêu của anh dành cho Vy cũng đã rất lâu rồi, đã đến lúc để cả hai cùng nhau hướng về tương lai xa hơn. Nghĩ thế anh lại bất giác mỉm cười.

Trên bàn Quân không quên để lại một tờ giấy: “ Vy, nhất định em phải đến đấy nhé. Hẹn em 8 giờ tại trường anh.”, cuối câu là một hình mặt cười rất tươi, rõ ràng là anh đang vô cùng hạnh phúc. Cũng phải thôi, bao nhiêu cố gắng nỗ lực của anh giờ đã đạt được thành quả tốt đẹp. Không những anh mà Vy cũng rất vui, vừa chuẩn bị cô vừa hát những khúc ca yêu đời. Đây chính là dịp để cô diện chiếc váy đẹp nhất mà cô đã mua từ lâu rồi, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng càng làm bừng sáng làn da căng tràn sức sống của cô, Vy nhìn xuống chiếc dây chuyền Thiên tặng đang ngoan ngoãn tỏa ánh lấp lánh trên cổ, trên môi nở nụ cười thật tươi. Hơn nữa, cô không muốn làm Quân mất mặt trước mọi người nên cô tập trước gương những câu nói để ứng biến:

- Dạ vâng thưa Ngài tiến sĩ, con là em gái của anh Quân. “chà chà, Quân có nghĩ mình nói dối không nhỉ”.

- Dạ em biết chứ, anh Quân của em rất xuất sắc. “chà chà, hình như quá tự cao rồi”.

- Ô cám ơn anh, em rất vui vì lời khen – Cô xấu hổ che gương mặt đỏ ửng lại, cô đang nghĩ đến cảnh được bạn của Quân khen mình thật xinh đẹp.

Cô mỉm cười bước ra khỏi nhà, khóa cửa cẩn thận, không quên cất tờ giấy Quân để lại vào giỏ . Từ phòng trọ cô ra đến trạm xe buýt cũng không xa lắm, cô rảo bước thật nhanh qua dãy nhà san sát nhau có hàng hoa tigôn đang khoe mình trong nắng. Vy băng qua bên kia đường, bỗng trời đất như quay cuồng, vẳng bên tai Vy là tiếng thắng xe “kéttttttttttttttttt” nghe rất chói tai, đôi mắt cô dao động trong không trung rồi nhắm nghiền, sau đó cô không còn nhớ chuyện gì đã xảy ra nữa.

Còn hai phút nữa là buổi lễ bắt đầu rồi, vẫn chưa thấy Vy tới, Quân sốt ruột đứng ngồi không yên. Gọi điện cũng không bắt máy, Vy có khi nào trễ hẹn mà không có lý do như thế này đâu. Anh buộc phải lấy lại bình tĩnh để bắt đầu bài diễn văn mặc dù tâm trạng anh lúc này vô cùng rối bời. Vừa bước xuống khỏi bục nhận bằng, anh cởi áo tốt nghiệp, phóng ngay ra đường, anh không còn tâm trạng nào đợi đến khi buổi lễ kết thúc. Anh chạy dọc quãng đường từ trường về đến nhà, không thấy gì, anh lại chạy ngược lại từ nhà đến trường, quan sát thật kỹ các ngõ hẻm, Quân sợ cô đi lạc. Thật tệ, anh còn chẳng biết hôm nay Vy mặc áo màu gì, đầu tóc ra sao để mà hỏi người đi đường nữa. Anh chạy đến tất cả những nơi Vy có thể đến, kể cả cửa hàng áo cưới chỗ Vy làm, bà chủ cũng cho biết bữa nay cô xin nghỉ làm, bạn bè Vy hầu như là không có ai, người thân lại càng không, vậy thì Vy đi đâu. Anh hoang mang đến tột cùng, cả thành phố Vy chỉ quen một mình anh, bây giờ anh không tìm thấy cô thì chuyện gì sẽ xảy ra đây. Má Vân đã từng kể những vụ lừa đảo bắt cóc trên thành phố này xảy ra rất nhiều, bằng những thủ đoạn rất tinh vi. Anh thất thểu quay về nhà, ổ khóa vẫn nằm kiên cố nơi cánh cửa, vài người trong khu nhà trọ có nói sáng sớm đã thấy Vy mặc đồ đẹp ra khỏi nhà rồi.

- Sáng nay gần trạm xe buýt có vụ tai nạn đấy – Một nữ sinh đang nói chuyện với một nữ sinh khác.

- Sao tớ không biết nhỉ, có ghê không?

- Chắc là không sao, cũng không thấy máu nhiều, chắc là trầy xước nhẹ thôi.

- Vậy cũng đỡ - Cô gái thở phào – chỗ đó hình như tháng nào cũng vài ba vụ tai nạn thế nhỉ.

Trạm xe buýt à, liệu nạn nhân trong câu chuyện trên có phải là Vy không, anh lao như bay ra chỗ đó, đúng là chỉ một vài vệt máu đã khô, phải chú ý lắm mới nhìn thấy, nhưng anh bàng hoàng nhận ra chiếc điện thoại của Vy nằm lăn lóc chỗ chân ghế chờ, đúng là dây móc hình chữ V với khuôn mặt cười mà anh đã tặng Vy vào dịp sinh nhật năm ngoái của cô mà.

- Vậy thì giờ cô ấy đâu – giọng Quân lạc hẳn, anh nói như gào lên.

Cả đêm hôm đấy, anh đi tìm khắp các bệnh viện, trạm xá cũng không thu thập thêm được tin tức gì. Chỉ qua một ngày mà nhìn anh chẳng khác gì một tên “cái bang” thứ thiệt, quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù, nhìn anh lúc này ai mà nghĩ anh là một sinh viên xuất sắc mới ra trường kia chứ.

Ngày mai là ngày đầu tiên anh đi làm rồi. Một tập đoàn lớn đã nhắm vị trí này cho anh đã lâu, ngay từ khi anh thể hiện xuất sắc một bài kiểm tra hồi năm ba đại học, ngày nhận kết quả tốt nghiệp họ đã chính thức đặt vấn đề với anh. Đây là cơ hội rất tốt cho tương lai anh sau này, anh đã nhận lời họ ngay lúc ấy. Tối đó Vy còn nấu những món ăn mà anh thích nhất

- Đấy là nơi mà nhiều người mơ ước, anh phải cố gắng hơn nữa đó. Mọi việc khác anh đừng bận tâm nhiều, chỉ cần anh làm tốt thì còn có thể được đi nước ngoài đó nghen. Wow, lúc đó anh nhớ xin cho em đi theo với nhé. Em thích đi nước ngoài lắm.

Quân nhớ lại ánh mắt Vy long lanh lúc ấy. Em nói anh đừng bận tâm thế nào đây Vy ơi. Siết chặt chiếc điện thoại Vy trong tay, nước mắt anh trào ra nóng hổi dù anh đã cố gắng kiềm chế lại. Ngày mai anh mang tâm trạng nặng nề này đi làm thế nào đây, nhưng nếu bỏ lỡ, sau này tìm thấy Vy, liệu anh có thể còn cơ hội đưa Vy sang nước ngoài hay không. Nghĩ đến đây, anh phấn trấn hơn đôi chút.

Đúng! Phải cố gắng, nhất định phải cố gắng. Anh nhất định sẽ tìm thấy em, Vy ơi!

 

#6

candy ngọt ngào

New Member

CHƯƠNG 7: GẶP LẠI

Vy tỉnh dậy, cảnh vật xung quanh cô hoàn toàn xa lạ. Cô đang nằm trên một chiếc giường nệm rất êm ái, căn phòng được bố trí tinh xảo, chứng tỏ rằng đây là một gia đình rất giàu. Tại sao cô lại nằm đây thì cô không tài nào nhớ được, thậm chí cô còn chẳng nhớ mình là ai, mình từ đâu đến nữa. Có tiếng mở cửa, một chàng trai tầm ba mươi tuổi bước vào:

- Em tỉnh rồi sao, mẹ nấu sẵn cháo ở dưới rồi, em đói chưa, anh xuống lấy cho em nhé.

- Xin lỗi, anh là ai – toàn thân Vy co rúm lại, đầu nhức như búa bổ.

- Em bị chấn thương do tai nạn, nên trí nhớ em có thể chưa hồi phục. Anh là Thiên, chồng chưa cưới của em đây. Anh mới từ Canada bay về, lại nghe tin em gặp tai nạn. Anh lo quá.

- Chồng chưa cưới ư? Sao tôi lại không nhớ ra điều này chứ. Tôi không biết tôi là ai đâu, sao có thể như vậy chứ.

Nước mắt Vy ướt đẫm gối, Thiên nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng, vuốt mái tóc cô. Người đụng phải Vy chính là chị gái của anh. Hôm ấy anh về nước, chị gái ra phi trường đón anh, nhưng trên đường về đã gây ra tai nạn. Quá lúng túng, hai chị em quyết định mang cô về đây, dù sao Thiên cũng là bác sĩ, định khi nào cô tỉnh lại sẽ tìm cách liên lạc với gia đình. Nhưng khi nhìn thấy chiếc dây chuyền lấp lánh trên cổ, lệch về bên cổ có một vết sẹo dài hình chiếc lá rất đặc trưng, anh đã nhận ra đó là người con gái mà anh đã mong chờ từ rất lâu rồi. Thật là ông trời đã quá ưu ái cho anh, hay chính số phận đã cho hai người gặp nhau năm cô mười tuổi, rồi lại đẩy nhau ra xa, bây giờ lại tìm cách để mang họ lại bên nhau. Anh không thể tưởng tượng được điều kỳ diệu này nữa.

- Mẹ à, mẹ còn nhớ cô bé năm xưa đã cứu con ở cô nhi viện của má Vân không?

- Mẹ nhớ, cô bé đấy xinh xắn, mà còn ngoan ngoãn nữa. Nhưng từ lúc cô nhi viện bị cháy, mẹ có quay lại một lần nhưng không còn thấy ai cả, chỗ đấy cũng bị san bằng rồi.

- Cô bé ấy đang ở trong nhà mình đó mẹ, chính là cô ấy – Ánh mắt Thiên tia đến căn phòng trên lầu.

- Sao con biết được điều đấy.

- Sợi dây chuyền cô ấy mang chính là con tặng cô ấy, vết sẹo trên cổ cũng là do lần cứu con trên cây để lại. Ngay khi gặp cô ấy con đã có một cảm giác rất thân thuộc rồi mẹ à.

Bỗng Thiên quay sang chị gái đang trợn tròn mắt kinh ngạc:

- Em cám ơn chị, nhờ chị mà em gặp lại cô ấy nhanh đến thế.

- Em còn chọc chị sao, hôm đó chị mà thắng không kịp là mang trọng tội với em rồi.

- Cô ấy tốt số lắm, trèo cây ngã cũng không sao, cô nhi viện bị cháy cũng thoát chết, chắc chắn cô ấy có thần nữ hộ mệnh, cái xe của chị thì nhằm nhò gì.

Cả ba mẹ con cười vang, bỗng chị gái hỏi:

- Vậy giờ em tính sao.

- Em có nghĩ qua rồi – nét mặt Thiên nghiêm nghị hẳn – cô ấy bị chấn thương, ảnh hưởng đến trí nhớ, có thể sẽ mất trí nhớ vĩnh viễn.

- Nghĩa là cô ấy không còn nhớ gì nữa à, con chắc chứ - Mẹ Thiên lên tiếng

- Con chắc, nên con muốn nhân cơ hội này, mẹ cho phép cô ấy được làm vợ chưa cưới của con, đợi cô ấy khỏe mạnh lại rồi sẽ tính tiếp

- Con nghĩ kỹ chưa, sao có thể làm như vậy được, liệu cô ấy có đồng ý không.

- Vy là trẻ mồ côi, chẳng biết có còn ai quen không nữa. Con tin chắc mười mấy năm nay cô ấy đã quá vất vả rồi, mình có thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy mà mẹ.

Điều anh lo sợ nhất là gia đình anh sẽ không dễ dàng chấp nhận một cô bé mồ côi như Vy. Cô không một người thân thích, học hành cũng không đến đâu, liệu cô có xứng với một người ưu tú như Thiên hay không, xét về môn đăng hộ đối thì lại càng chông chênh quá, mọi khía cạnh Vy đều không phù hợp với anh, nhưng chính tính cách mạnh mẽ, luôn lạc quan hướng về phía trước dù có gặp bất cứ hoàn cảnh nào đã làm Thiên vô cùng khâm phục. Và điều anh lo sợ đã không xảy ra, Thiên đã đánh trúng vào lòng nhân từ của mẹ, anh biết mẹ anh là người phụ nữ tốt nhất trên thế giới, tình thương người của bà lúc nào cũng dạt dào vô bờ bến như thế:

- Thôi được, vậy cả nhà ta cùng nhất trí như thế, mẹ không muốn cô ấy biết con là người nói dối đâu đấy. Được không Thanh? – Mẹ anh quay sang hỏi chị gái.

- Con nhất trí, thoát tội gây thương tích cho người khác là con mừng lắm rồi – Thanh nhoẻn miệng cười hi hi.

- Đợi ba con chỉnh đốn xong công ty về đây, rồi tính chuyện cưới hỏi của con sau, thời gian này ráng tịnh dưỡng cho tốt.

Cả nhà đã nhất trí như thế, Thiên còn lo gì nữa, phần còn lại là anh làm cho Vy thật sự tin tưởng anh. Chuyện này thì anh rất có lòng tin, vì tình yêu anh dành cho cô là hoàn toàn chân thật, không hề thay đổi dẫu bên anh không thiếu những cô gái tình nguyện dâng trọn trái tim mình. Anh siết chặt cô vào lòng, dường như anh sợ nếu đôi tay anh lơi lỏng, anh sẽ lại mất cô một lần nữa.

Cảm giác gần gũi, ấm áp Thiên mang đến khiến Vy hoàn toàn tin rằng cô chính là vợ chưa cưới của anh. Lau những giọt nước mắt đang lăn trên má, hít một hơi thật sâu, Vy nói với anh:

- Em thật sự không còn nhớ gì hết, nhưng em có thể bắt đầu lại từ đầu. Anh giúp em nhé.

- Tất nhiên rồi, em yêu! Mà cũng không cần em nhớ lại quá khứ làm gì, điều quan trọng nhất với em bây giờ là tịnh dưỡng và tận hưởng hạnh phúc ở đây. Anh hứa sẽ không làm em buồn đâu.

- Không được, em phải về nhà chứ. Mình chưa cưới nhau, em ở đây đâu có tiện, mọi người sẽ nói ra nói vào, đợi em thu dọn đồ đạc rồi anh chở em về nhé.

Vy khẽ gỡ tay Thiên, toan chui ra khỏi mền. Anh vội ôm cô lại:

- Em là trẻ mồ côi, nên đây chính là nhà của em rồi, không phải đi đâu hết nữa.

- Trẻ mồ côi – ánh mắt Vy hoang mang – nhà anh giàu thế này sao có thể chấp nhận trẻ mồ côi chứ. Anh nói dối em.

Nói rồi Vy bật khóc, cô giơ tay đấm thùm thụp vào người Thiên. Thực ra Thiên cũng đã suy nghĩ về vấn đề này. Cho Vy biết sự thật thì cô sẽ rất hoang mang về quá khứ của mình, nhưng nếu cứ dấu diếm thì sẽ phải trả lời thế nào với cô đây. Trong túi xách của Vy có mảnh giấy: “Vy, nhất định em phải đến đấy nhé. Hẹn em 8 giờ.”, điều đó chứng tỏ Vy có người quen nào đấy, nhưng hoàn toàn không có gì có thể liên lạc được với người đó. Điện thoại Vy đã rớt lại trạm xe buýt, trí nhớ cô thì hoàn toàn trống rỗng, làm thế nào đây chứ. Anh quyết định kể cho cô nghe về quá khứ, tất nhiên có rất nhiều yếu tố không có thật:

- Lần đầu tiên anh gặp em là lúc anh và mẹ đến cô nhi viện của em để làm từ thiện. Ở đấy, anh và mẹ đã rất quý em. Sau lần đó, anh rất hay đến đó chơi với em, chúng ta rất thân. Sau đó thì chúng ta mất liên lạc cho đến gần đây mới gặp lại nhau. Rồi mình đính hôn – Thiên quay sang Vy - Em mau khỏe lại để còn làm cô dâu nữa chứ – Anh đưa tay vén mái tóc đang rũ xuống của Vy.

- Có dịp anh dẫn em về thăm lại cô nhi viện được không. Hy vọng về đó trí nhớ em sẽ chóng hồi phục.

- À à – Thiên hơi lúng túng – cô nhi viện đã cháy cách đây rất lâu rồi. Mọi người không còn ai hết, nơi đó nhà nước cũng đưa vào danh sách quy hoạch rồi. Nhưng không khí ở đó rất tốt, em khỏe lại anh sẽ đưa em đến đó chơi, chịu không cô bé.

Trong khoảnh khắc, cô bỗng thấy trong đầu mình hiện lên ngọn lửa đang bùng bùng cháy. Trái tim cô thắt lại, vậy là người thân của cô không còn ai cả. Hoàn cảnh cô bi thương như thế mà Thiên vẫn yêu cô, cả gia đình anh đều thương cô. Vậy là ông trời đã công bằng với cô rồi đấy thôi, cô còn đang trách móc Thiên là kẻ nói dối sao.

- Xin lỗi anh, Thiên! – Cô vòng tay ngang qua eo Thiên – Thời gian này em rất sợ, anh biết không, một con người không còn trí nhớ quả thật rất hoảng sợ. Nhất định trước đây em đã rất yêu anh, và bây giờ cũng thế, không hề thay đổi.

Thiên còn biết nói gì hơn nữa, anh cảm nhận hạnh phúc đang xuyên vào từng thớ da thịt của mình. Anh ôm chầm lấy Vy, đặt lên môi cô nụ hôn mà anh đã mong đợi từ rất lâu rồi. Vạn vật chung quanh anh dường như biến mất, cả thế giới chỉ còn anh, Vy và tình yêu đang nở những bông hoa rực rỡ nhất.

 

#7

candy ngọt ngào

New Member

CHƯƠNG 8: CUỘC SỐNG MỚI

Ở công ty, Quân được đánh giá rất cao, anh luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình, khiến các sếp rất hài lòng. Đợt tổng kết này, họ nêu ý kiến:

- Công ty ta tổ chức một khóa học chuyên sâu tại tổng công ty bên Hoa Kỳ - Vị tổng giám đốc chi nhánh đưa mắt nhìn sang- Quân, đây là cơ hội rất tốt để cho em nâng cao tay nghề, em nghĩ sao. Chúng tôi đánh giá rất cao khả năng em qua những kết quả mà em đã cống hiến cho công ty. Chi nhánh bên Việt Nam ta được một suất dành cho nhân viên có nhiều tiềm năng nhất. Em nên suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định, đừng bỏ lỡ.

- Em xin phép được từ chối. Đứa em gái thất lạc của em vẫn chưa tìm thấy, em đi cũng sẽ không có tâm trạng để học tập. Xin mọi người thông cảm.

Cả phòng họp rơi vào im lặng. Trường hợp của Quân mọi người đều biết. Họ chỉ không ngờ anh lại sẵn sàng từ bỏ cơ hội rất tốt của mình để đi tìm em gái. Còn riêng Quân thì anh hiểu, anh sợ nếu ra đi lúc này, rồi một ngày Vy về không thấy anh thì sẽ thế nào đây. Và chính anh cũng rất sợ, chuyến đi này ít nhất là 3 năm, vậy liệu anh có sống tốt khi không được tiếp tục tìm kiếm Vy nữa hay không? Hàng loạt những suy nghĩ, những dày vò trăn trở bao trùm lấy Quân. Ngoài giờ làm, Quân rong ruổi khắp nơi, hầu hết những chỗ có khả năng anh đều đã tìm đến không chỉ một lần. Những hàng quán, những bờ hồ, cả những mái hiên lúc trước hai người đã tá túc đêm đêm. Cửa hàng áo cưới cũng đã thuê người khác….

………o0o………..

Cuộc sống ở nhà Thiên tuy xa lạ với Vy, nhưng cô lại cảm thấy rất ấm cúng. Tòa biệt thự rộng như thế nhưng không hề có người làm. Bác gái muốn mọi người trong nhà cùng nhau làm việc để cho không khí lúc nào cũng đoàn kết gắn bó. Chính vì thế mà cứ cuối ngày, ai cũng muốn tranh thủ trở về nhà để thưởng thức những món ăn cực kỳ hấp dẫn mà bác gái đã chuẩn bị sẵn. Có Vy ở đây không khí cũng vui vẻ hẳn lên. Ban ngày, nhà chỉ có Vy và bác gái, nên càng ngày hai bác cháu lại càng thân thiết với nhau:

- Bác ơi, cháu đã ở đây từ năm hai mươi tuổi thật đấy ạ? Sao cháu chẳng nhớ gì hết nhỉ. – Vy lấy tay cốc nhẹ lên trán.

Bác gái ngớ người, không hiểu cô đang nói gì. Chợt nghĩ đây chắc chắn là chuyện Thiên bịa ra, nên bác cũng vui vẻ gật đầu:

- Ừ, cũng đã mấy năm rồi nhỉ. Từ từ cháu sẽ nhớ lại thôi. Mà vẫn gọi ta bằng bác sao. Trước kia cháu gọi ta bằng mẹ đấy.

- Thật ạ, cháu…à, con xin lỗi mẹ.

- Thôi không sao, tối nay con muốn ăn gì. Ưu tiên người bệnh đấy nhé.

Bác gái cố đánh sang chuyện khác, bác sợ nói ra điều gì không giống với Thiên thì sẽ rất phiền toái. Tốt nhất không nên nói chuyện quá khứ của Vy cho cô ấy nghe. Cũng may cô bé sợ làm phiền mọi người nên rất ít khi hỏi về chuyện lúc trước, cô chấp nhận với hiện tại. Quá khứ của cô có là thiên đường hay địa ngục thì cô cũng không cần tìm hiểu nữa, điều đó giờ không quan trọng nữa rồi.


Phan_5
Phan_1
Phan_2
Phan_4
Phan_6 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .